Sau nhiều ngày chạy xe máy liên tục từ Bình Dương về các tỉnh miền núi phía Bắc, nhiều người đã kiệt sức. Họ trải áo mưa, ngủ la liệt ven quốc lộ 1A, tranh thủ cố chợp mắt để lấy sức cho hành trình hàng trăm cây số tiếp theo.

Theo trang VTC News, vào mơ sáng ngày 7/10, khung cảnh đoàn người già, trẻ đều có, đi xe máy nối đuôi nhau từ Bình Dương, Đồng Nai, TP.HCM chạy theo hướng Cầu Giẽ, Phú Xuyên, Hà Nội. Nhiều em nhỏ còn mặc nguyên áo rét để tránh sương đêm, gió lạnh.

Chị M mới rời Bình Dương chia sẻ, cuối cùng chị cũng được nghỉ ngơi một chút sau ba ngày ba đêm chạy xe theo đoàn chẳng kịp ngủ. Do là con gái tay lái yếu, chị đã bị ngã xe vài lần, giờ đau chân nhưng để kịp bám theo đoàn thì cũng phải cố gắng nén đau mà phóng.

Anh C quê Hà Giang, cùng vợ và con gái vào miền Nam làm công nhân được hơn nửa năm thì 3 tháng phải chịu cảnh thất nghiệp. Anh chia sẻ, có lẽ chuyến này anh về hẳn, kiếm một công việc gì đấy mưu sinh, được gần gia đình sau những ngày phải đối mặt với dịch bệnh chính là điều quý giá nhất. Anh kể thêm, khi đi qua các tỉnh miền Trung mưa rất to, giờ cả nhà chỉ mong sớm được trở về quê với gia đình.

Khó khăn trùng trùng khó khăn sau giãn cách kéo dài, đã khiến những người này có động lực chạy xe hàng nghìn cây số về lại quê nhà. Nếu ở lại, họ phải đối mặt với đủ nỗi lo, công việc thì đã mất, tâm lý căng thẳng, sợ dịch bệnh bùng phát khi nới lỏng giãn cách, nhiều công nhân bị chủ nhà trọ từ chối, sợ đi làm lây nhiễm dịch bệnh về khu trọ khiến cả khu cách ly. Về quê thì ít ra họ không phải lo lắng tiền nhà trọ, chi phí điện nước, gạo, rau hàng ngày.

Nhiều người vẫn còn ruộng, có thể cấy lúa, trồng rau màu, duy trì cuộc sống. Ở quê, họ cũng vẫn có bố mẹ, anh em họ hàng, có thể đùm bọc nhau vượt qua giai đoạn khó khăn.