Mới đây một câu chuyện được đăng tải trên trang chủ Bộ Y tế kể về những nhân viên y tế làm việc không còn khái niệm giờ giấc, ngày đêm ở Bắc Giang.
Nửa đêm, toà nhà CDC Bắc Giang vẫn sáng đèn. BS. Lâm Văn Tuấn, Giám đốc CDC tỉnh Bắc Giang vừa về trụ sở sau cuộc họp phòng chống dịch. BS Tuấn khuôn mặt bơ phờ vì suốt từ ngày có dịch đến nay rất bận rộn. Anh chia sẻ: “Bây giờ các bạn có hỏi Trung tâm bao nhiêu nhân viên, tôi cũng chẳng nhớ. Tôi còn không phân biệt được ai vì anh em gặp nhau lúc nào cũng trong tình trạng kín mít”.
Một chị Điều dưỡng tên Ngân vừa mang xét nghiệm về Trung tâm cho biết, ở TTYT huyện họ thay nhau lấy mẫu, hết đêm rồi sang ngày quay cuồng. Nhiều lúc cũng oải lắm, nhưng nghỉ ngơi tý một chút lại đứng dậy làm.
Chị Ngân nói: “Mấy hôm trời nóng, mặc bộ đồ bảo hộ kín như bưng, nước cũng không dám uống nhiều vì sợ phải đi vệ sinh, bởi đồ bảo hộ khi đã tháo ra là phải bỏ nên nếu mà liên tục như thế vừa mất thời gian mà lại tốn kém”.
Theo chân phóng viên bước vào phòng nhập số liệu ở tầng 2 của toà nhà CDC Bắc Giang, hộp cơm trên bàn đã nguội ngơ nguội ngắt, ngước lên nhìn đồng hồ đã 0h25. Như hiểu ý, mấy chị em điều dưỡng đang ngồi làm việc quay ra nói, bữa tối của “người không cần ngủ đấy anh chị ạ”. Đó là cử nhân Đặng Đình Nguyên. Cả hai tuần qua, anh Nguyên chỉ chợp mắt được chút rồi lại làm việc. Công việc của anh như mọi người nói là không ai thay thế được.

Cô kỹ thuật viên nói: “Chúng em gọi anh ấy là người không phải ngủ, chúng em thi thoảng còn chợp mắt chứ anh ấy thì gần như thức xuyên đêm”.